XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 4

 Dương Nhược Phương dịu dàng làm ấm lòng Bảo Nhi, nước mắt cô rơi xuống nhiều hơn, không nhịn được ôm lấy Dương Nhược Phương, khóc thật to,”Bác gái. Anh ấy nói bởi vì con là em gái của Khâu Nhậm Diệu, cho nên anh muốn lợi dụng con để trả thù anh trai con!”

“Cái gì! Con là em gái Khâu Nhậm Diệu!” Dương Nhương Phương nắm bả vai hỏi cô.

“Vâng!”

Cô trả lời, khiến cho Dương Nhược Phương than một tiếng.

Bảo Nhi ngẩng đầu lên, nức nở hỏi:”Bác gái, rốt cuộc anh trai con đã làm gì? Tại sao Lương Bằng Uy lại hận anh trai con như vậy?”

Dương Nhược Phương thở dài,”Bởi vì Khâu Nhậm Diệu….cậu ta….”

“Làm sao? Bác gái, người mau nói cho con biết!” Đến bây giờ cô vẫn không hiểu, thực ra giữa anh trai và Lương Bằng Uy có thù oán sâu nặng gì?

Dương Nhược Phương biết nếu không nói, cô sẽ không bỏ qua,”Thực ra tập đoàn Khâu Thị và tập đoàn Long Chi Tường là đối thử cạnh tranh, hơn nữa mấy năm qua Khâu thị đã cướp đi rất nhiều hợp đồng của Long Chi Tường, kết quả hại công ty của A Uy hiện nay rơi vào nguy cơ thiếu vốn trầm trọng, cho nên…”

Nghe được những lời này, Bảo Nhi ngây người. Từ trước tới nay cô không hiểu sự nghiệp của các anh cô, mặc dù cô biết tập đoàn Khâu thị có vị trí đặc biệt trong ngành , nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới tập đoàn Khâu Thị và tập đoàn Long Chi Tường là đối thủ của nhau. Bảo Nhi phát hiện sự việc rất nghiêm trọng, cầu xin Dương Nhược Phương,”Bác gái, giúp con một lần, con không thể đợi ở đây, con xin người dẫn con đi tìm con trai, con muốn rời khỏi đây.”

Dương Nhược Phương hiểu tâm tình của cô, nhưng bà không thể giúp.

“Bảo Nhi, thật xin lỗi, bác không thể làm như vậy, thật ra thì bác tới đây chăm sóc con, A Uy căn dặn bác trông coi con thật kỹ, không để cho con rời khỏi đây.”

Cái gì! Bảo Nhi lắc đầu không thể tin,”Không…..con không muốn! Con không muốn đợi ở chỗ này!”

Cô lao xuống giường, một lòng muốn chạy trốn khỏi căn phòng đáng sợ này, vội vàng xuống lầu, mở của lớn ra, hai gã bảo vệ lập tức ngăn cản đường đi của cô.

“Tránh ra, để cho tôi đi!” Cô đẩy bọn họ.

“Chị dâu, thật xin lỗi, anh Uy đã thông báo, không thể để cho chị rời khỏi phòng.”

“Đúng vậy! Chị dâu, chị không thể ra ngoài.”

Hai gã bảo vệ đẩy mạnh cô, rất nhanh dùng sức đóng cửa lại.

“Mở cửa! Mở cửa! Để tôi đi ra ngoài….” Tâm tình cô kích động, dùng sức đập mạnh vào cửa, nước mắt lăn dài hai gò má. Cô không muốn đợi ở đây, cô muốn gặp con……Sau đó về nhà…..Trở về nơi ấm áp có người thân của cô…..

“Bảo Nhi, đừng như vậy, con bình tĩnh lại đi!” Dương Nhược Phương chạy đến bên người cô an ủi.

“Bác gái, xin bác hãy bảo bọn họ mở cửa, để cho con đi có được không?” Cô đau khổ nói.

Dương Nhươc Phương đau lòng ôm lấy cô,”Thật xin lỗi, Bảo Nhi, bác không thể làm vậy, hơn nữa khi A Uy ra khỏi cửa đã thông báo cho tất cả mọi người, chỉ cần con chạy trốn, tất cả mọi người khó thoát khỏi trách nhiệm, cậu ấy sẽ không dễ dàng tha thứ. Bác nói vậy, con hiểu chứ? Bảo Nhi.”

Sắc mặt Bảo Nhi tái nhợt nhìn Dương Nhược Phương, không thể tin,”Bác gái, ý của bác là……Sẽ không phải là…”

“Ừ! Chính là nếu không nhìn thấy con ở trong ngôi nhà này, thì lấy tính mạng đền tội.” Dương Nhược Phương nói ra hậu quả.

Nghe đến đây, Bảo Nhi giật mình

4.2


Bảo Nhi biết mình có một khuyết điểm rất lớn mà không cách nào sửa được, chính là hay mềm lòng. Cô không biết Lương Bằng Uy có nhìn thấu được lòng người khác hay không, nhưng anh ta thật sự đã nắn được nhược điểm của cô. Nghe được vận mệnh của người khác nhưng lại bắt buộc phải cùng mình một nhịp thở , cô làm sao có thể nhẫn tâm rời đi được? Đây là thế giới hắc đạo, Lương Bằng Uy lại là người có thể nắm giữ sinh tử của người khác, Bảo Nhi không dám không tìn lời của anh ta.

Hèn hạ! Hèn hạ! Quá là hèn hạ rồi! Bảo Nhi trở về phòng, chỉ có thể dùng sức đánh lên gối để phát tiết bất mãn trong lòng. Đánh một chút sau, cô ngã xuống giường, nhắm mắt lại, thử lại tỉnh táo mà suy nghĩ. Rốc cuộc cô nên làm như thế nào cho phải, để có thể thoát khỏi Lương Bằng Uy mà không làm tổn thương ai? Lúc này Bảo Nhi rất hận bản thân mình vì co không thể nghic ra bất kì biện pháp nào, cô không muốn vì quan hệ của mình mà uy hiếp đến sinh mệnh của người khác, nhưng cô cũng không để cho người nhà của cô bị thương tổn vì cô.

Trời ơi! Rốc cuộc cô nên làm cái gì? Bảo Nhi chưa từng hao tổn tâm trí như này, đầu óc của cô rối bời, trong lòng cũng bốc lên rất nhiều oán khí.

“Bảo Nhi, ăn cơm thôi!” Dương Nhược Phương và hai người người giúp việc cùng nhau đi vào gian phòng.



Bảo Nhi đứng dậy, nhìn bọn họ đẩy xe sang bên cạnh ghế sofa, bắt đầu bày biện bữa ăn tối.



“Bác Phương không biết con thích ăn cái gì, cho nên hôm nay con phải chịu uất ức rồi, ngày maicon hay nói cho bác thứ con thích ăn, bác sẽ giúp con chuẩn bị !” Nụ cười của Dương Nhược Phương luôn luôn dịu dàng hiền lành như vậy. Bảo Nhi có chút không biết làm sao, “Bác Phương, cháu không kén ăn, bác không cần phải chuẩn bị giúp con cái gì đâu”

Khi Dương Nhược Phương ở dìu cô trở về phòng thì hi vọng cô gọi bà bằng cách gọi khác, bởi vì chữ bá mẫu này thật hơi khó nghe.

“Không được, bác sĩ đã nói, con còn rất yếu, cho nên nhất định bác phải chăm sóc bồi bổ cho con thật tốt, cho nên con đừng khách khí với bác, muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, hãy nói hết cho bác.” Dương Nhược Phương cười, trông mong có thể trấn an lòng của cô.

“Cháu chỉ muốn nhìn thấy đứa bé!” Cô đột nhiên nói nói, trong mắt hiện đầy tia khát vọng.

Yêu cầu này làm cho Dương Nhược Phương sững sờ, “Ách. . . . . . Chuyện này. . . . . . Bảo Nhi, con nên hiểu, chuyện đứa nhỏ. . . . . .”

“Cháu hiểu rõ! Cháu biết rõ!” Cô cắn môi dưới, nhẫn nhịn cho nước mắt không tràn ra.

Dương Nhược Phương nhìn cô, thật sự không cách nào nói cái gì, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Bảo Nhi, ăn cơm đi, nhanh lên một chút!” Nói xong, bà cùng hai người giúp việc cùng rời khỏi gian phòng. Bảo Nhi không đói bụng, nằm lỳ ở trên giường, vừa nghĩ tới đứa bé mặt, lập tức camt thấy khổ sở khóc lên. Không biết khóc bao lâu, cho đến khi một giọng nói nam truyền đến, mới làm cô giật mình dừng khóc thút thít lại.

“Tại sao không ăn cơm?”

Giọng Lương Bằng Uy giống như quỷ mị, làm cô xoay người, kinh ngạc nhìn, thì ra là anh ta .

“Anh. . . . . . Trở về lúc nào?” Cô sợ hãi nói. Anh nhíu lông mày, đôi tay ôm ngực nhìn cô, “Thế nào? Muốn dùng thủ đoạn tuyệt thực để kháng nghị sao?”

Cô không them giở thủ đoạn, người thực sự sử dụng thủ đoạn ty tiện là anh ta. Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, không tưởng để ý tới anh. Anh tiến lên giữ chặt cằm của cô, ép buộc cô đối mặt với mình, “Nói chuyện với tôi thì phải nhìn tôi, có nghe không?”

Đối với sự kiềm chế của anh ta, cô không thể không quay đầu lại. Không biết vì sao a, cô trở nên không hề sợ anh ta nữa, mà lại dùng ánh mắt căm hận cực độ của mình nhìn anh ta chằm chằm. Trong con ngươi này tỏa ta ánh sáng lấp lánh nhưng lại toàn là hận ý, làm cho Lương Bằng Uy không những vui mag cong thưởng thức nó.

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, sẽ làm tôi muốn đè cô xuống giường như lần đầu tiên đấy!” Anh mập mờ nói.

Trong phút chốc, Bảo Nhi nhớ đến cảnh hai người làm tình ở trên giường, mặt cô đỏ lên, toàn thân cũng run run, khẩn trương bỏ tay của anh ra, cũng tọa khoảng cách với anh.

“Anh. . . . . . Không cần loạn . . . . . .” Cô hô hấp rối loạn mà nói.

“Không muốn tôi làm loạn, hãy ngoan ngoãn ăn cơm.” Anh uy hiếp.

Lần này, cô thật nghe lời đi tới trước sô pha, bắt đầu dùng cơm. Cô không dám nhìn anh, tự nhiên ăn cơm, tưởng tưởng cơm là anh ta mà hung hãng nhai lấy. Vậy mà nét mặt thú vị này lại chọc cho Lương Bằng Uy không nhịn được bật cười, nụ khêu gợi và tiếng cười thoải mái kia lấy được chú ý của cô, vừa thấy hình dáng mê người của anh, cô thiếu chút nữa mất hồn. Nhịp tim chợt dồn dập, tứ chi truyền tới cảm giác, làm cho cô gần như không thể giữ chắc đôi đũa. Cô có bệnh a! LLàm sao có thể sinh ra cảm giác động lòng với anh ta . Bảo Nhi vội vàng đè nén tâm tình kỳ quái này xuống , nhanh chóng khôi phục lại trấn định.

“Bắt đầu từ bây giờ, cô ăn cơm thật tốt cho tôi, hãy chăm sóc thân thể thật tốt, không cho nữa ngã bệnh, biết không?” Anh thu hồi nụ cười, bình thản nói.

“Thân thể của tôi có tốt hay không thì liên quan gì đến anh?” Cô không vui phản bác. Khuôn mặt anh vẫn không thay đổi, đôi môi nhếch lên cười lạnh, “Đương nhiên có liên quan, tôi không muốn mới làm được một nửa lại phải dừng lại chăm sóc một người phụ nữ ngât xiue.”

“Khụ!” Bảo Nhi thiếu chút nữa bị sặc, sau khi nuốt xuống thức ăn, giật mình kêu, “Một nửa? Anh. . . . . . Cái người đại sắc lang này, làm đến mức đó rồi , lại còn nói làm được một nửa, anh . . . . . Cẩn thận Túng Dục quá độ!”

Anh cười lớn , mặt không đỏ, hơi thở không gấp mà nói: “Em yên tâm, từ nay về sau anh sẽ huấn luyện cho em thật tốt, để cho em và tôt có thể lên đỉnh của sự khát vọng.”

“Anh có bệnh! Ai muốn hưởng thụ với anh chứ.” Mặt cô đỏ lên mắng. Thất là người đàn ông không biết xấu hổ, lại có thể đem loại chuyện đó nói như thể là chuyện đương nhiên, thật là biến thái! Lương Bằng Uy không tức giận, vui vẻ ở bên người cô ngồi xuống, cô bị dọa, muốn chạy trốn lại bị anh tóm lấy.

“Này! Sẽ không phải lại muốn làm!” Cô trợn mắt, khẩn trương nhìn hắn.

Anh ôm chặt cô, môi ôn nhu dán lên môi cô, cùng với cô mãnh liệt một phen sau, ở bên tai cô bật hơi, “Chớ lo lắng, mấy ngày nay tôi có việc, việc làm xong, tôi sẽ khiến cô không xuống giường được, cho nên phải dưỡng tốt thân thể chờ tôi, biết không?” Nói xong, ở trên gáy cô dùng sức hôn một cái.

“A!” Cô không thể chịu đựng đau đớn kêu thất thanh.

Anh hài lòng nhìn kiệt tác của mình, tiếp theo mang theo nụ cười rời phòng, lưu lại Bảo Nhi không cách nào trở lại thực tế.

Lời của anh ta, chẳng những làm tim cô đập nhanh hơn, khiến cho lòng cô rối loạn một mảnh.

Sao cô lại có thể như thể được? Rõ ràng là ghét anh ta, nhưng không cách nào cự tuyệt nụ hôn của anh. . . . . .

Ai! Cô thật là càng ngày càng kỳ quái!


Chương 5:

5.1



Nhìn đứa trẻ trên TV đang chìm vào giấc ngủ, Bảo Nhi cười lộ ra lúm đồng tiền mê người. Bởi vì Lương Bằng Uy không cho phép cô được nhìn đứa bé, thế là Dương Nhược Phương đã quay lại cuộc sống thường ngày của đứa trẻ , len lén giao cho cô. Bảo Nhi nhìn tiểu bảo bảo khả ái, không nhịn được rưng rưng. Cô nhớ bé, thật sự muốn tự tay ôm bé. Cô nức nở mấy tiếng, lau nước mắt đi, nhìn thấy đoạn phim đã gần hết cô cầm hộp điều khiển ti vi lên chuẩn bị tắt đi, nào biết màn hình gần tắt lại lóe lên một số hình ảnh, làm cô dừng lại động tác .

Cô giật mình!

Hình ảnh xuất hiện là cảnh Lương Bằng Uy đang cho đứa bé ăn, nhìn kiểu ôm kì quái, và bộ dáng thận trọng, Bảo Nhi bật cười.Đây cũng là chụp ảnh , bởi vì chụp lén, nên hình như anh ta cũng không phát hiện. Lương Bằng Uy thật vất vả mới cho con ăn sữa tươi xong, sau đó đem đứa trẻ thả lên bả vai, bắt đầu vỗ nhè nhẹ lưng nhỏ của con trai. Nhìn bộ dáng đáng yêu nhẹ nhàng vỗ vỗ đứa bé, và vẻ mặt thương yêu của Lương Bằng Uy , Bảo Nhi không tự chủ đặt tay lên ngực, một dòng nước chân tình kịch liệt như đang chảy vào trong cơ thể, ánh mắt có chút mê luyến. Khóe môi cô tràn ra ý cười nhợt nhạt, thật giống như thế giới lập tức ngừng chuyển động, cô cảm nhận được tấm lòng thương yêu đứa bé của Lương Bằng Uy , không nhịn được rưng rưng lệ nóng. Thật là cảm giác kỳ diệu , trái tim của cô vì sao đập nhanh như vậy?

Rõ ràng là cô rất ghét anh ta, ghét anh cái đồ đàn ông bá đạo lại ti tiện, nhưng. . . . . .Vì sao khi nhìn thấy mặt khác của anh thì lòng của cô lại dao động mạnh mẽ như thế này? Đúng lúc cô không thể giải thích được tình cảm trong lòng thì bên ngoài tiếng phanh xe làm cô bừng tỉnh. Đó là xe của Lương Bằng Uy , xem ra anh ta đã làm xong việc, cuối cùng cũng về nhà! Từ buổi tối anh ta cảnh cáo cô phải chăm sóc thân thể thật tốt, hôm sau cũng không trông thấy bóng dáng đâu, suốt một tuần lễ, anh ta cũng không về nhà, thật may là có bác Phương đưa cho cô cuộn băng về bảo bảo, nếu không cô nhất định sẽ buồn mà chết.

Bảo Nhi nhanh chóng tắt TV đi, lấy ra băng ra, giấu vào phía dưới cùng trong ngăn kéo của giá sách . Đây là bí mật của cô và bác Phương, không thể để cho Lương Bằng Uy phát hiện. Núi cao còn có núi cao hơn, Lương Bằng Uy không để cho cô thấy đứa bé, bác Phương liền len lén đưa phim vào cho cô, giảm bớt nỗi nhớ nhung cho cô. Dĩ nhiên, nếu có thể tự tay ôm đứa trẻ, cô sẽ nhiều vui vẻ nhiều hơn, bất đắc dĩ, hành động của cô toàn bộ đều bị Lương Bằng Uy khống chế, cái gì cũng không thể làm. Cô thất vọng dựa vào giá sách, vốn là đối với Lương Bằng Uy có thêm vài cái ý tốt giờ lại bị hận ý thay thế.

Cái đồ đàn ông xấu xa đó, cô quyết định không nói chuyện với anh ta nữa ! Nếu tuyệt thực không được, cô sẽ kháng nghị bằng cách không nói chuyện, Bảo Nhi nắm chặt tay thành hai quả đấm, lấy hết dũng khí, chuẩn bị bắt đầu đối kháng với anh ta. Cửa thư phòng bị Lương Bằng Uy thô lỗ mở ra, Bảo Nhi hít sâu một hơi, đang định không để ý tới anh ta thì nhìn thấy thứ trong ngực anh thì quyết tâm ban nãy nhanh chóng quên hết.



“Bảo bảo!” Cô lộ nụ cười, hưng phấn vọt tới trước mặt anh. Không ngờ, Lương Bằng Uy lại đem đứa bé giao cho cô, để cho cô vừa mừng vừa sợ ôm đứa bé cảm động không thôi. Đứa bé hình như ngủ rất ngon, còn chảy không ít nước miếng, hốc mắt cô xuất hiện nước mắt, ở trên trán đứa bé hôn mấy cái.

“Bảo bảo! Đứa bé của tôi!” Cô thương yêu nhìn đứa bé.

Lương Bằng Uy thấy hình ảnh này, nội tâm có một cảm giác thật kỳ diệu, ngay sau đó anh phát hiện có cái gì không đúng, liền tranh thủ vung cảm giác kia đi, ho nhẹ một tiếng, “Tên của đứa bé đã đặt rồi, gọi là Lương Hoằng Hàng, Hoằng là Hoằng Dương Hoằng, Hàng là đi tới hàng, biết không?” Cái gì đó! Này,Người đàn ông kia không hỏi qua ý kiến của cô liền tự tiện đặt tên cho đứa bé!

“Tên. . . . . .”

“Tôi đã quyết định, không cho có ý kiến.” Biết cô muốn nói cái gì, anh cắt đứt lời của cô.

Bảo Nhi muốn mắng anh ta, lại không muốn gây gổ với anh ta, trừng mắt với anh, không vui nói: “Tùy anh!” Thật ra thì Lương Hoằng Hàng nghe cũng hay, không tệ, cô thừa nhận mình cũng rất thích, nhưng chính là không muốn làm cho anh ta biết.

“Tại sao đột nhiên lại dẫn đứa bé tới nơi này?” Cô hỏi. Đánh chết cô cũng không tin, anh ta và cô Tâm Linh Tương Thông, biết cô đang nhớ đứa bé, cho nên mới ôm đứa bé vội tới đây với cô.

Anh cười cười, “Hôm nay đặc biệt, bởi vì có khách muốn tới đây, cho nên cô và đứa bé có thể ở chung một chỗ.”

Mặc dù anh ta nói rất bình thường, nhưng cô lại cảm thấy không đúng lắm, cảm giác kỳ quái xuất hiện trong lòng.

“Khách muốn tới cùng đứa bé có quan hệ gì sao?”

Lương Bằng Uy khóe miệng nâng lên nụ cười ý vị sâu xa, đột nhiên ôm đứa bé trở về, sau đó nói: “Bảo Nhi, đi lên lầu thay một bộ quần áo đẹp đẽ, sau đó đến đại sảnh , đến khi khách tới, tôi không hi vọng cô không có ở đó!” Lời của anh ta mang theo ý cảnh cáo.

Cô không phục tùng mà nói: “Tôi lại không biết khách của anh, tại sao phải đặc biệt đi thay quần áo chiêu đãi bọn họ.”

“Cô không phải muốn cùng đứa bé ở cùng một chỗ sao?” Trong mắt của anh nghiêm nghị không muốn có phản kháng. Bảo Nhi đè nén suy nghĩ gầm thét đối với anh ta, không tình nguyện xoay người rời khỏi thư phòng, đi lên lầu hai. Cô thật sự đối với anh ta vừa tức vừa hết cách rồi, nếu như không phải anh ta lấy đứa bé uy hiếp cô, cô nhất định đánh cho anh ta hai cái bạt tai, sau đó thoát đi chạy thật xa, để cho anh ta vĩnh viễn không tìm được cô. Nhẫn nhịn tức giận, cô chọn một chiếc váy liền màu xanh dương nhạt không tay, hình thức tuy là bình thường, nhưng mặc ở trên người cô lại không giống như vậy. Bảo Nhi trời sanh da thịt trắng noãn ngũ quan thâm thúy rõ ràng , bất kể mặc quần áo gì cũng vô cùng xinh đẹp, giống như một con búp bê vậy.

Từ trước đến giờ cô chưa từng để ý đến dung mạo của mình, chỉ là trong ấn tượng, cha và các anh trai hình như đối với dung mạo của cô đều hết sức kiêu ngạo, thường nói với cô là cô được di truyền tất cả những ưu điểm của mẹ, vì vậy càng làm mọi người thương yêu không dứt. Khi cô biết mình lớn lên giống mẹ thì cũng thích tất cả mọi thứ của chính mình . Nghĩ tới đây, cô đột nhiên thật nhớ gia đình của cô. Bảo Nhi bất đắc dĩ thở dài, liếc mắt nhìn mình trong gương, sau khi xác định không có vấn đề, mới xuống lầu. Khi cô đi đến cầu thang, một tiếng rống giận dữ dọa đến cô.

“Lương Bằng Uy ! Cái người lưu manh này, đem em gái tôi giấu đi nơi nào?”

Cái âm thanh cường thế đáng sợ này làm Bảo Nhi ngẩn ra, dừng bước chân lại. Chuyện này. . . . . . Cái âm thanh này. . . . . .Là anh cả!

Bảo Nhi lao xuống lâu, vừa thấy được người trong đại sảnh, không nhịn được gọi ra, “Anh cả! anh tư!”

Tổng tài Khâu thị, Khâu Nhậm Diệu và đội trưởng cảnh sát Khâu Nhậm Uy hai người sóng vai xuất hiện tại đại sảnh, hình như vừa rồi Lương Bằng Uy có nói có khách. Trời ơi! Bọn họ làm sao sẽ. . . . . .

Đem tầm mắt dời về phía Lương Bằng Uy , chỉ thấy anh ta dù bận vẫn ung dung ngồi ở trên ghế sa lon dụ dỗ đứa bé. Một màn này làm mặt cô trắng xanh tại chỗ, đột nhiên hiểu, tất cả chuyện này đều do Lương Bằng Uy bày ra.

Chẳng lẽ. . . . . . Anh ta đang thực hiện kế hoạch báo thù sao? Bảo Nhi chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị gõ ong ong, lòng căng thẳng, suy nghĩ trống không!

5.2


Bảo Nhi vừa đi ra thì Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy cũng nhìn thấy, hai người đồng thanh mở miệng nói: “Bảo Nhi!” Nhìn thấy người thân vốn là một chuyện vui mừng, nhưng Bảo Nhi lại kích động muốn chạy trốn. Chỉ cần nghĩ tới hành vi của mình ảnh hưởng tới tương lai của tập đoàn Khâu thị, cô lập tức tràn đầy cảm giác sợ hãi, bước chân không biết cách nào chạy đến chỗ họ hôn ôm.

“Anh cả, anh tư, tại sao. . . . . .” Đôi tay cô cố muốn giữ chặt lấy tâm tình đang kích động.

Anh cả và anh tư cũng không thay đổi, anh cả khí thế hung hăng, anh tư thì lại phát ra hơi thở ôn hòa thân thiết.

“Bảo Nhi, em gái ngoan của anh, em không sao chứ!” Khâu Nhậm Diệu là người thương yêu cô nhất, âm thanh vốn rất đáng sợ lại chuyển thành dịu dàng.

Lương Bằng Uy nâng khóe môi lên. Cả một tuần lễ, anh đã nghĩ tất cả biện pháp để cho Khâu Nhậm Diệu biết , bất đắc dĩ đối phương dám không bỏ qua cho anh, cuối cùng anh đem hình quá khứ của Bảo Nhi gửi đi , quả nhiên không ngoài dự đoán, Khâu Nhậm Diệu không nói hai lời lập tức quyết định gặp anh.

Nhưng Lương Bằng Uy cũng sẽ không đơn giản như vậy mà gặp mặt đối phương, hôm nay chính là do anh cố ý sắp xếp, muốn Khâu Nhậm Diệu hiểu rõ, ai mới là người nắm quyền chân chính.

“Bảo Nhi, em đột nhiên mất tích, hại chúng tôi tìm thật khổ cực.” Khâu Nhậm Uy mỉm cười nhìn cô.

“Anh cả . anh tư, em. . . . . .” Bảo Nhi mãi mới lấy được dũng khí muốn tiến lên trước một bước.

“Tiểu Hàng thật là ngoan, như vậy còn ngủ, thật là lợi hại đó!” Lương Bằng Uy đột nhiên mở miệng, làm Bảo Nhi hoãn lại ý định của mình.

“Anh cả, anh tư, em rất khỏe, các anh thì sao?” Đè tâm tình xuống, cô giữ bình tĩnh nói.

Khâu Nhậm Diệu và Khâu Nhậm Uy đối với vẻ mặt dị thường của em gái cảm thấy không hiểu, hai người nhìn nhau. Sau đó nhịn không được cùng đem tầm mắt rồi về phía Lương Bằng Uy . Lương Bằng Uy không nhìn bọn họ, tiếp túc đung đưa đứa bé ngủ say. Bảo Nhi rất muốn xông lên trước đánh anh mấy quyền, bất đắc dĩ lập trường của cô bị làm khó.



“Bảo Nhi, tại sao em lại ở đây? Một năm nay, rốt cuộc em đã đi đâu? Em biết không, ba vẫn rất lo lắng cho em, muốn phái người tìm em, lại sợ em tức giận.” Mặc dù Khâu Nhậm Diệu có chút không vui, nhưng lòng yêu thương em gái, khiến cho giọng điệu của anh không lớn lên được. Cảm giác tội lỗi một lần nữa lại tăng thêm, Bảo Nhi cúi đầu thấp hơn, mười ngón tay xoắn lại vặn vẹo.



“Em……Thật xin lỗi, Anh cả, không phải em cố ý không liên lạc với mọi người, chỉ là….” Cô không nói ra miệng, cô không nói được là mình đi làm thay cho chị khóa trên đến Hộp đêm Say Tình làm nhân viên tiếp rượu, hơn nữa càng không nói ra được chuyện của đứa nhỏ, mặc dù cô biết nhất định Lương Bằng Uy sẽ nói ra, nhưng cô không có cách nào tự mình nói ra khỏi miệng.





Không hiểu cô đang lo lắng cái gì, Khâu Nhậm Uy đi về phía cô,



”Bảo Nhi, theo các anh trở về!”



Bất chợt, động tác của Lương Bằng Uy nhanh chóng đứng dậy ngăn cản đối phương,



“Xin lỗi, Bảo Nhi không muốn trở về.” Lương Bằng Uy bất ngờ lên tiếng khiến Khâu Nhậm Diệu tức giận, anh kéo em trai mình ra, không vui nhìn chằm chằm Lương Bằng Uy ,



”Lương Bằng Uy , đừng tưởng rằng cậu là anh cả Tường Bang thì tôi sợ cậu, chỉ việc cậu bắt em gái tôi đến đây, tôi có thể kiện cậu tội bắt cóc, hiểu tôi nói gì thì tránh qua một bên!” Lương Bằng Uy cười ha ha, không giận chút nào nói:



”Nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy làm con trai tôi thức giấc.”Lời nói của anh ông nói gà bà nói vịt khiến Khâu Nhậm Diệu nhất thời không có cách nào đáp lại, không khỏi sửng sốt, mà Bảo Nhi đứng sau lưng hắn lại rất khẩn trương.



“Cậu có bệnh à! Sợ đánh thức đứa bé, sao không ôm nó đi chỗ khác?”



Sau khi Khâu Nhậm Diệu hồi hồn, tầm mắt tự nhiên không nhịn được liếc mắt nhìn đứa bé kia một cái, đầu óc thoáng qua tia kinh ngạc”Oa! Thật là đứa bé xinh đẹp!” Nhưng những điều này, đánh chết anh cũng sẽ không nói ra miệng.
Phan Gioi Thieu
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .